Bà Hoa là người ăn ở hiền lành. Sớm ngày thức khuya dậy sớm làm lụng vất vả để nuôi Cúc. Và để đáp lại công ơn của mẹ hiền, nàng Cúc ngay từ khi còn nhỏ còn đã rất hiếu thảo, biết vâng lời và chăm chỉ.
Ngày qua, tháng qua, hai mẹ con cứ dựa vào nhau mà sống. Nhưng thời gian trôi đi cũng là lúc sức khỏe của mẹ nàng Cúc yếu dần. Và một ngày kia, bà Hoa bỗng lâm bệnh nặng. Nàng Cúc thương mẹ lắm, nên dù nhà nghèo nàng vẫn cố gắng chạy chữa những thầy lang giỏi nhất vùng. Bao nhiêu của nả mà hai mẹ con dành dụm và cả ngôi nhà mái lá đơn sơ cũng phải bán để lấy tiền chữa bệnh cho mẹ. Ấy vậy mà sức khỏe của bà Hoa vẫn không có gì tiến triển, mà trái lại còn nặng thêm. Trước thử thách đó, nàng Cúc vẫn lo lắng cho mẹ và quyết tâm đi tìm thầy thuốc chữa bệnh cho Bà.
Nàng đi mãi, đi mãi, qua bao nhiêu làng mạc, núi sông, ăn đói mặc rách vẫn không nản lòng. Một hôm đi qua một ngôi chùa, nàng xin phép nhà sư trụ trì được cầu phúc cho mẹ, tấm lòng hiếu thảo của nàng động đến cả trời xanh. Trời nghe phải nhỏ lệ, đất nghe phải cúi mình. Đức Phật từ bi cảm thương tấm lòng hiếu thảo của nàng, động lòng trắc ẩn Người đã hóa thân thành một nhà sư, đi ngang qua chùa và tặng nàng một bông hoa vàng rực. Đức Phật nói: “Ta cho con bông hoa này, nó là biểu tượng của sự sống, là bông hoa chứa đựng niềm hy vọng, là ước mơ của loài người và nó chính là thần dược để chữa bệnh cho mẹ của con. Nhưng hãy nhớ rằng, cứ mỗi năm trôi qua là bông hoa này sẽ rụng đi một cánh và tuổi thọ của mẹ con cũng theo đó mà giảm dần. Vì vậy nên bông hoa này có bao nhiêu cánh thì mẹ con sẽ sống thêm với con được bấy nhiêu năm”
Nàng Cúc cảm tạ Đức Phật và đếm cánh hoa. Rồi nàng đau buồn khi nhận ra bông hoa chỉ có năm cánh, nghĩa là mẹ Hoa chỉ sống với nàng được năm năm nữa.
Thương mẹ quá Cúc đã liều xé nhỏ từng cánh hoa cho đến khi không còn đếm được bông hoa có bao nhiêu cánh nữa. Bà Hoa nhờ có bông hoa thần dược đó mà sống rất lâu bên người con hiếu thảo của mình.
Bông hoa vàng rực vô số cánh là biểu tượng của sự sống, là ước mơ trường tồn, là khát vọng chữa lành mọi bệnh tật của con người. Sau này người đời gọi nó là Hoa Cúc để tưởng nhớ đến hai mẹ con nhà đó.
Hoa Cúc trong đời sống tâm linh của người Việt thể hiện rõ qua những bộ tranh tứ quý :”Tùng Trúc Cúc Mai”. Hoa Cúc là biểu tượng cao qúy của sự sống, của sự thịnh vượng và tình cảm thương yêu, hiếu thảo của con người.Và đối với những bậc trung thần, thi sĩ ở ẩn thì nó còn là người bạn tri âm tri kỷ nữa đấy các bạn ah!
Ngày nay, ngoài màu vàng đặc trưng vốn có, họ nhà cúc còn có nhiều loại mang những màu sắc khác nhau vô cùng rực rỡ như xanh, tím, cam, hồng,… và có mùi hương thơm mát, mang lại sức khỏe và sự sảng khoái cho con người